watch sexy videos at nza-vids!
NuTe.Wap.Sh - thế giới truyện miễn phí trên mobile
NuTe.Wap.Sh
»Truyện

Người quá giang biến mất

Sưu tầm
»

Cô không hề có ý định cho ông ta lên xe mình, nhưng con gái cô cứ nằng nặc muốn giúp người đàn ông tội nghiệp đang ướt sũng dưới cơn mưa tầm tã.



Ông ta xuất hiện trước ánh đèn xe cô như một bóng ma, vẫy tay xin đi nhờ. Ông ta nói bằng một giọng thều thào, yếu ớt mà chỉ có con gái cô nghe được. Con bé bảo rằng ông ta cần đến một ngôi làng, mà ngôi làng đó lại nằm trên đường hai mẹ con đi.



Cô nhìn ông ta với một vẻ nghi ngại, muốn từ chối vô cùng. Cô không có thói quen giúp đỡ người khác, tình huống càng bi đát lại càng không. Cô luôn quan niệm đừng bao giờ để vấn đề người khác dính tới mình, sẽ chỉ chuốc họa vào thân như con ngựa ngu ngốc mà thôi.



Nhưng đứa con gái mười tuổi của cô, một tâm hồn ngây thơ, trong sáng vô cùng tận, cứ nài nỉ mãi. Và hơn thế, ở nơi người đàn ông lạ mặt ấy dường có một cái gì đó rất bí ẩn, khiến người ta như bị thôi miên, sẵn lòng làm theo những gì ông sai bảo.



Người phụ nữ đấu tranh tư tưởng trong vài phút. Người đàn ông vẫn lặng im. Đứa con gái vẫn nhìn cô năn nỉ.



"Được rồi," cô nói, lòng chẳng muốn chút nào. Cô đã từng từ chối một trường hợp tệ hơn, vậy mà hôm nay lại...Thôi kệ, đã lỡ nhận lời giúp, sao từ chối được?



...



Người đàn ông tỏ ra im lặng suốt chuyến hành trình. Im lặng một cách đáng sợ. Cách đây vài phút, hai mẹ con còn cười nói vui vẻ với nhau, vậy mà từ lúc người đàn ông bước vào, họ không dám gây ra một tiếng động, dù nhỏ. Cái bầu không khí u buồn như đưa đám tỏa ra từ người đàn ông khiến tâm trạng hai mẹ con chùn xuống, họ cảm thấy cơn mưa bên ngoài diễn tả rất đúng cảm giác của mình. Lạnh. Cơn lạnh ấy bắt nguồn từ sâu trong tâm hồn, lan ra cả thể xác, tưởng như có thể đông cứng sống lưng của họ. Người mẹ cố tập trung lái xe, nhưng đầu óc vẫn nghĩ về người đàn ông đang ngồi sau lưng mình. Cô cố tìm cách phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch đến lạnh gáy này. Nhưng mỗi lần cô mở lời thì dường như có một bàn tay vô hình bóp chặt cổ cô lại, khiến cho những từ định nói ra tan nát ngay trên đầu lưỡi. Thủ phạm là cái bầu không khí mà người đàn ông ấy đem lại. Sự hiện diện của ông ta làm lộ rõ nỗi sợ hãi ẩn chứa bên trong tâm hồn người mẹ. Vì một lý do gì đó, những ký ức hãi hùng trong quá khứ cứ chợt hiện về rồi biến mất, như những tia lửa xoẹt ra từ hai hòn đá, chỉ tồn tại trong vài giây.



Người mẹ cảm giác ông ta đang nhìn mình. Nhìn một cách chăm chú, mắt không hề rời đi một giây phút nào cả.



...



Con đường của họ đi không hề bằng phẳng. Nó đầy những hố gà, hố voi. Chiếc xe hơi xốc lên xốc xuống liên tục. Thỉnh thoảng có một con dê hay con bò bất ngờ đi giữa đường, làm người mẹ thắng gấp. Cô và đứa con ngả ra đằng trước. Người đàn ông sau lưng chẳng tỏ thái độ gì. Ông ta vẫn im lặng như lúc vừa bước lên xe.



Nhìn qua kính chiếu hậu, người mẹ có thể thấy đôi mắt của ông ta đang nhìn chằm chằm vào mình. Cô có thể thấy được một cảm xúc mãnh liệt đang bị kiềm nén vô cùng dưới đôi mắt ấy, tưởng như chỉ cần kích động nhẹ là mọi thứ sẽ nổ tung. Cảm xúc ấy giống như một sự thèm khát, ham muốn mãnh liệt. Mãnh liệt tới mức có thể biến chủ nhân của cảm xúc ấy trở nên nguy hiểm, không thể lường trước được.



Người mẹ càng lúc càng sợ hãi. Nhưng cô không dám mở miệng hay làm gì để biểu lộ điều ấy. Vì đôi mắt của người quá giang đã làm cô đông cứng lại. Cô cảm thấy vô lăng ướt đẫm. Cô bắt đầu nổi da gà. Đứa con gái cô có vẻ cũng cảm nhận tương tự, nhưng nó vẫn tỏ ra bình thản. Phải chăng nó bình thản thật? Bình thản sao được chứ? Chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy là cảm thấy một sự nguy hiểm đang rình rập mình. Đôi mắt của con rắn núp trong bụi cây chực chờ con mồi tới gần, gần hơn, gần hơn nữa, gần chút nữa nào, gần, gần, gần...Điều khiến người mẹ sợ là dường như mối nguy hiểm trong đôi mắt ấy không dành cho cô.



Mà cho người đang ngồi bên cạnh cô.



...



Người mẹ phóng xe như điên tới ngôi làng người đàn ông nói. Cô muốn ông ta ra khỏi xe càng sớm càng tốt. Cô không thể nào chịu thêm một giây phút nào với ông ta và đôi mắt rắn của ông ta.



Suýt chút nữa cô đã vượt qua ngôi làng đó. Cô cho lùi xe lại, thở phào nhẹ nhõm khi thấy biển tên làng.



Sông Xanh. Cái tên nghe quen quen.



Tới nơi rồi, cô nghĩ. Hắn biến đi được rồi.



Cô quay đầu lại, tính kêu người quá giang hãy xuống xe đi. Nhưng...



Băng ghế sau xe trống trơn. Không có ai cả. Người quá giang đã biến mất. Không thể có chuyện ông ta ngã ra khỏi xe. Cũng không thể có chuyện người tự nhiên biến mất được...



"Ông ta đâu rồi?" Người mẹ hỏi.



"Ai cơ?" Đứa con gái, không biết từ bao giờ đã cầm cuốn sách trên tay, ngước mặt lên hỏi.



"Người đàn ông đi quá giang với mình, ông ta đâu rồi?"



"Mẹ nói gì lạ vậy? Nãy giờ trên xe chỉ có hai mẹ con mình thôi mà!"



...



"Con nói dối!" Người mẹ la lên. "Rõ ràng ban nãy chính con đã đòi cho ông ta vào, giờ nói không biết là sao?"



"Mẹ này...Nói gì kì vậy? Nãy giờ đâu có ai trên xe! Mình đâu có cho ai đi nhờ đâu. Mẹ bị sao vậy?"



Cô muốn nói gì đó nhưng...Rõ ràng là người quá giang đã biến mất. Biến mất thật sự. Nhưng cái bầu không khí u ám mà hắn đem lại chẳng những không biến đi mà còn lan rộng thêm, trở thành một cái gì đó ám ảnh, kinh hoàng trong tâm trí của người mẹ. Cô bắt đầu tự hỏi liệu mình còn tỉnh táo nữa không...



"Rõ ràng...đã có người đi quá giang với mình mà..."



Cô nhìn kĩ lại băng ghế sau lưng và thấy...một chiếc khăn quàng cổ màu đen. Cô với tay giật lấy nó.



"Đây là chiếc khăn mà ông ta đã đeo khi lên xe!" Người mẹ reo lên. Cuối cũng có bằng chứng cho sự tồn tại của người quá giang.



"Mẹ đừng giỡn nữa! Cái khăn của con mà!" Đứa con gái nói, rồi đưa tay lấy chiếc khăn từ mẹ mình.



"Mẹ mua cho con cái này hồi nào chứ?"



"Con mua ở trường mà, bạn con làm đó. Con nhỏ Bảo Anh đó, mẹ không nhớ hả? Nó làm móc khóa, huy hiệu, khăn quàng đem lên trường bán. Con mua cái khăn này với giá ba mươi ngàn. Sao nhìn mẹ lạ vậy?"



Người mẹ lắc đầu. Ôi trời ơi...Chuyện gì đang xảy ra thế này? Tôi đã hóa điên rồi sao?



"Con ngồi ở đây, mẹ phải vào làng kiểm tra cái này." Cô nói và đóng sầm cửa trước khi con gái kịp phản ứng.



...




Tải ảnh

Bầu không khí bên trong ngôi làng còn kinh khủng hơn lúc người quá giang còn ở trong xe. Một cảm giác rùng rợn chạy khắp cơ thể cô, khiến cô có cảm giác có thứ gì đó đang chực chờ đợi mình trong bóng tối, quan sát mình với một sự thèm khát tột độ.



Những ngôi nhà ở đây có lẽ đã mục cả, tưởng như chỉ đụng nhẹ là sẽ rã ra cùng xác những con mối.



Nơi này yên tĩnh tới mức bất bình thường. Cô thậm chí còn không nghe thấy tiếng bước chân của mình. Một giọt nước khẽ rơi xuống tai làm cô giật mình quay lại, suýt té xuống đất. Một bông hoa hồng héo khô rã nát dưới chân cô. Âm thanh của nó phát ra nghe rờn rợn. Một con mèo đen từ đâu đi ngang qua nhẹ như nhung, tiếng gầm gừ của nó khiến cô cảm thấy mình yếu ớt vô cùng. Con mèo lướt đi nhanh như một cái bóng biến mất khi màn đêm xuống.



Cô đi ngang qua một nghĩa trang. Từng tấm bia mộ trong đó như thể đang quan sát từng bước chân của cô qua những khung sắt. Những người đang thì thầm điều gì đó với cây cối. Cây cối thì thầm điều gì đó với mây. Mây thì thầm điều gì đó với gió. Gió lẻ khẽ vuốt ve khuôn mặt cô, thì thầm điều gì đó về người chết...



Một con quạ đậu trên cành cây trước mặt cô bất chợt kêu lên một tiếng ai oán. Nó bay đi. Tiếng vỗ cánh vang mãi trong không trung. Cô như nghe được tiếng từng sợi lông đen của nó chuyển động giữa không khí.



Tiếng chuông nhà thờ vang lên từ xa mà như thể đang ở bên tai vậy. Cô nhanh chóng tiến lại gần ngôi nhà của Chúa.



...




Tải ảnh

Bên trong, mười hai người được chọn ngẫu nhiên và bức tượng Chúa đang chờ đợi cô trong nhà thờ.



Tất cả bọn họ quay mặt lại nhìn cô chăm chú, đầy vẻ phán xét.



Đây trông giống như một đám tang, cô nghĩ khi nhìn thấy cỗ quan tài mở một nửa đặt trước mặt vị cha xứ.



Bức di ảnh của người chết được đặt cạnh đó. Cô nhìn nó một hồi và bắt đầu sợ hãi. Cô biết đôi mắt ấy. Đôi mắt đã nhìn cô chằm chằm suốt hàng giờ liền trên xe.



Đó người quá giang. Cô đã đến đám tang của ông ta.



"Không thể nào," cô lắc đầu nói. "Ông ta vừa ở trên xe tôi mà..."



"Ông ấy có thể đã ở trên xe cô mười năm trước," một bà già nói.



"Cùng với đứa con của ông ấy," một người đàn ông thêm vào.



"Các người đang nói gì vậy?" Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra.



"Đó là một đêm mưa tháng mười một ảm đạm, đứa con gái mười tuổi của ông ấy lên cơn đau tim. Ông đã lấy xe chở nó tới bệnh viện, nhưng giữa đường xe họ hư. Người cha đau đớn nhìn đứa con đang quằn quại của mình. Ông cầu xin những người đi đường đêm đó cho họ quá giang..."



Và rồi người mẹ cũng nhớ ra. Cô nhớ vẻ mặt của người cha đêm đó, ông ta cầu xin cô cho hai người quá giang tới bệnh viện. Nhưng khi đó, cô phải đi dự buổi họp lớp và cô đang trễ giờ. Ông ta tự nhiên lao ra chặn xe cô lại. Cô bực tức từ chối, nói rằng mình không có thời gian. Ông ta quỳ xuống xin cô cứu mạng. Nhưng cô chẳng có cảm giác gì cả ngoài việc nước mưa bay vào trong xe làm hư hết lớp trang điểm mà cô mất hàng giờ để sửa soạn.



"Đi ra đi ông già, tôi cán bây giờ đó!"



Cô đóng cửa kính xe lại rồi phóng đi.



"Cô nhớ ra rồi phải không?" Lại là bà già ấy. "Đứa bé do không bệnh viện kịp nên đã chết. Người cha đau buồn quá mức nên đã tự tử theo. Ông đã tự thiêu ngôi nhà của mình. Nhưng ngọn lửa ấy lại lan ra quá nhanh và...thiêu rụi cả ngôi làng này..."



Cô nhớ mang máng rằng mình đã đọc cái tên Sông Xanh ở đâu rồi. Mẩu tin về một ngôi làng bị cháy rụi hiện về trong ký ức cô. Bài báo nói rằng cả ngôi làng chẳng ai còn sống!



Không thể nào!



Cô nhìn mười hai người đang từ từ đứng thành vòng tròn vây lấy mình. Rồi nhìn lên bức tượng của Chúa. Rồi lại nhìn mười hai người. Cô thấy mình trong đôi mắt họ. Một khuôn mặt sợ hãi tột cùng. Cái không khí kinh hoàng trên xe ban nãy chẳng là gì so với lúc này. Sự đe dọa ăn tươi nuốt sống cô hiện rõ ra trên mắt những...linh hồn.



"Làm ơn...Tôi không biết gì cả. Tôi không nghĩ mình đã..."



Còn nói được gì nữa chứ?



Cô quay lại xô ngã một bà già và chạy ra cửa. Kì lạ thay, cánh cửa mở ra trước khi tay cô kịp chạm vào. Cô chạy theo con đường mòn, qua những khung cảnh u tối, đáng sợ của ngôi làng. Cô nhìn thấy xe hơi của mình trước mặt.



Quá đủ rồi, cô nghĩ. Mình chẳng làm gì sai cả. Mình lúc ấy bận lắm, hơi đâu mà giúp người. Phải, mình chẳng làm gì sai cả. Mình thật ngu ngốc khi vào đây. Cái làng chết tiệt đầy ma này. Bọn chúng phán xét mình ư? Điên à! Chúa Trời còn không phán xét một người tới cuối cuộc đời họ, chúng lấy quyền gì chứ? Mình chẳng làm gì sai cả. Mình chẳng làm gì sai cả...



Con người là thế, chẳng bao giờ phán xét những lỗi lầm của mình, dù chúng có lớn đến mức nào đi nữa.



Cô mở cửa xe, vặn chìa khóa và phóng đi thật nhanh.



Mãi một lúc sau, khi đã về thành phố rồi, cô mới hét toáng lên, nhận ra con gái mình đã chết.


Tác giả: Phạm Minh Nhựt


Thống Kê
1|1
U-ON
C- STAT
Copyright by NuTe.Wap.Sh
- hotline : 0979851802
Tải full bộ clip sexy (chỉ 500đ), soạn: DL H2618 gửi 8009