Không anh thì không ai khác (2)
Sưu tầm'Tùng Anh nói Nguyên cần có người thay anh ấy chăm sóc cho Nguyên sao? Thế thì việc đó... Minh làm được'...
Mùa thu là khoảng thời gian chúng tôi yêu nhau sâu đậm nhất. Chính xác là cuối thu. Tôi thích ngồi sau xe anh, áp mặt vào bờ vai rộng, nồng nàn mùi nước hoa quý phái, át cả hương hoa sữa trên những con đường về đêm lung linh ánh đèn. Để nghe anh hát véo von: "Từng ánh mắt, nụ cười của em, cho anh quên đi nhọc nhằn. Niềm vui mỗi khi thấy em... Và anh sẽ hát, từ sâu tận nơi trái tim này, là người con gái đanh đá, đã in vào trong lòng anh...".
Anh chắc không biết, mặt tôi cũng đang đỏ bừng vì vui. Dứt hơi, anh quay lại tôi, hỏi hồn nhiên:
- Anh hát hay, em nhỉ?
- Vâng, hay lắm!
Tôi cố nín cười. Con trai Bảo Bình thích được nghe những lời tán dương từ người mình yêu nhưng không được sáo rỗng mà phải thật lòng... Ôm anh chặt hơn để rồi cảm nhận được nhịp đập cả hai trái tim đang hòa vào nhau, ấm áp lắm!
Bên cạnh Tùng Anh, không cần phải cao siêu, không cần phải thể hiện gì hết, chỉ cần ngoan ngoãn đóng vai một cô bé ham học hỏi. Anh có thể ngồi hàng giờ để giảng cho tôi thế nào là nhận thức cảm tính, thế nào là nhận thức lý tính, hay nói vanh vách về sự biến đổi khí hậu toàn cầu cũng như chủ nghĩa khủng bố quốc tế. Quan trọng là tôi biết tiếp thu hoặc cố gắng tiếp thu và tỏ ra hứng thú với những gì anh đang thể hiện.
Ít ai chịu đựng nổi tính tình kỳ cục của anh, họ khó mà hiểu được những kẻ chỉ sống bằng tương lai, thi thoảng mới quay về ghé thăm thực tại. Tôi chấp nhận hết. Bởi: "Những gì Bảo Bình nghĩ, nửa thế kỷ sau người khác mới hiểu được", tốt nhất hãy cứ để anh hành xử theo cách mình muốn, chỉ cần khi đã mệt nhoài, anh vẫn nhớ còn có tôi, là đủ...
Tùng Anh có nhiều cách biểu lộ tình cảm rất độc đáo. Mỗi hành động, cử chỉ, lời nói đều mang lại một bất ngờ nho nhỏ. Đó là ngày 20/10 của năm trước, chúng tôi cãi nhau một trận tơi bời. Tôi gào lên trong điện thoại:
- Tại sao phải bận vào ngày này chứ? Em đã hẹn với Chi và Quân cùng đi ăn tối nay. Anh muốn em trở thành con dở hơi đáng thương trong mắt họ phải không?
- Anh có muốn thế đâu nhưng công việc là công việc. Tối nay có buổi gặp mặt với các doanh nhân thành đạt và tập huấn kỹ năng cho cộng tác viên mới. Anh vắng mặt thì ai lo khâu tổ chức?
Tôi nức nở:
- Lúc nào anh chẳng có lý do chính đáng.
Tùng Anh dỗ dành:
- Ngoan nào. Em muốn chỉ năm nay hay nhiều năm sau nữa chúng ta vẫn được ngồi ăn tối cùng Chi và Quân vào ngày này?
- Anh đi đi!
Tôi cáu tiết, đùng đùng tắt máy, ném vèo điện thoại xuống gối, ôm mặt khóc tức tưởi. Bất hạnh chưa Vậy là công việc đã bắt cóc người tôi yêu mà tôi chẳng thể làm gì ngoài vật vã ăn vạ. Tùng Anh gọi lại, tôi nhất quyết không nghe. Chẳng lằng nhằng được lâu, anh còn phải lo giải quyết công việc, cũng đành để mặc tôi giận dỗi, khóc chán thì thôi. Tôi thua!
Ngủ thiếp đi vì mệt, lúc tỉnh dậy đã gần 9h tối, tôi lọ mọ định bụng sẽ ra ngoài mua cái gì đó ăn cho no vỡ bụng ra, xem ai đó có xót thương hay không. Bỗng điện thoại hiện số của Tùng Anh. Tôi lao đến, vồ lấy điện thoại như hổ thấy mồi, rồi bắt máy bằng cái giọng vờ ngái ngủ vô cùng giả tạo:
- Ưm... Làm sao?
- Em ra ngoài ban công đi.
- Không ra.
- Nhanh lên. Anh vừa bị tai nạn, đang đứng trước cửa nhà trọ em. Em không ra xem khi nào anh mất máu chết à?
- Cái gì?
Tôi bật dậy, chạy bổ ra mở cửa. Đập vào mắt tôi là quả bóng bay hình Hello Kitty được nối bởi một sợi dây dài, một đầu cố định vào viên gạch đỏ dưới đất, đang lơ lửng sát thành ban công. Tôi phì cười, đưa tay kéo tóm lấy quả bóng bay, phát hiện một mảnh giấy gấp làm tư treo kèm. Mấy dòng chữ như gà bới viết vội viết vàng:
"Anh biết chỉ có nói thế em mới chịu thò mặt ra nên đừng có dỗi anh nghe chưa? Xin lỗi công chúa, anh lại phải về công ty ngay, chưa xong việc. Hôm khác anh sẽ đền cho em một bữa spaghetti tự tay anh làm nhé. Anh yêu em lắm đấy...
P/s : Quà 20/10 của em, anh gửi cô chủ nhà, em tự xuống mà lấy. Hôn em".
Tôi vừa bực vừa buồn cười, vừa thương vừa giận, cứ nhăn nhó rồi lại tủm tỉm một mình. Tùng Anh "dị" từ tính cách đến những hành động. Cả cái việc tặng quà cũng không giống ai. Tự nhiên tôi thấy tim đập rộn ràng, rất lạ. Anh đang bận bịu trăm công nghìn việc, vẫn cố dành chút thời gian bày trò làm tôi vui...trong khi tôi chỉ biết nhõng nhẽo, chẳng bao giờ thông cảm cho anh. Tôi thấy mình có lỗi quá! Và đó là ngày 20/10 tôi hạnh phúc nhất trong đời.
Mùa hè là thời điểm chúng tôi bắt đầu rạn nứt. Giải thích theo khía cạnh vật lý thì cũng dễ hiểu. Mọi thứ khi gặp nhiệt độ cao sẽ nở ra, không nở được nữa thì phát nổ. Chúng tôi cãi cọ thường xuyên. Với Tùng Anh, vẫn là công việc. Với tôi, vẫn là cái tính trẻ con, cố chấp. Tùng Anh mải mê với mấy chương trình giới thiệu sản phẩm, với mấy talk show và triền miên với kế hoạch tìm người thay thế để anh yên tâm lên đường du học.
Còn tôi thấy những vấn đề đó quá vĩ mô so với một chàng trai 20 tuổi. Cảm giác mỗi ngày anh càng xa tôi thêm một chút vậy, hụt hẫng lắm! Tôi khóc nhiều hơn nhưng tuyệt nhiên không để anh biết, âm thầm thôi. Và cũng không hề đòi chia tay bởi có lần Tùng Anh nói với tôi:
- Em có hiểu ý nghĩa của những đường chỉ tay không?
- Nghe nói nhìn vào lòng bàn tay có thể đoán được vận mệnh, tương lai của mỗi người, phải không?Tôi ngây ngô hỏi lại.
Anh nắm tay tôi, dịu dàng:
- Anh không chắc nhưng nếu đúng như em nói, thì số phận đều nằm trong lòng bàn tay chúng ta. Vì vậy đừng bao giờ đổ lỗi cho số phận. Tất cả đều do ta tự tạo nên. Chủ yếu là cách mỗi người nắm giữ ra sao và dẫn dắt số phận mình đi đường nào mà thôi.
Tôi ghi nhớ lời anh dạy và cố gắng không làm điều gì để phải hối hận rồi ngụy biện do số phận. Chỉ có điều, tôi quá ích kỷ, lúc nào cũng muốn giữ anh cho riêng mình, không chia sẻ với bất cứ ai, kể cả công việc. Có lẽ điều đó khiến anh cảm thấy gò bó, phiền phức.
Những ngày cuối cùng anh còn ở Việt Nam, tôi tranh thủ và trân trọng từng giây phút hai đứa được bên nhau. Cứ nghĩ đến cảnh nay mai thôi, mỗi đứa một nơi và anh sẽ chẳng bên cạnh yêu thương, vỗ về nữa khiến tôi không biết bao nhiêu lần phải kìm nước mắt. Tối hôm đó, chúng tôi lang thang trên khắp những con đường quen thuộc, anh muốn giữ trong tim một hình ảnh Hà Nội thật thân thương. Tôi vòng tay ra phía trước, ôm anh thật chặt, chẳng muốn rời.
Đêm cuối tháng sáu, cái nóng vẫn hầm hập trên mặt đường như hờn giận, cơn gió thoảng qua không đủ làm nguội bớt nỗi ưu tư. Tôi còn bao điều muốn nói mà chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Bỗng, anh đặt bàn tay anh lên bàn tay tôi, ngập ngừng:
- Nguyên à... Chúng ta... chia tay nhé!
Tôi giật bắn mình, như có luồng điện chạy ngang người. Lắp bắp:
- Anh... anh vừa nói gì cơ?
Tùng Anh siết bàn tay tôi chặt hơn.
- Anh suy nghĩ kỹ rồi. Em không thể ở nhà đợi anh đằng đẵng từng ấy năm trời.
- Nhưng anh đã nói là em cần anh che chở?
Tôi bàng hoàng, lạc cả giọng.
- "Chính vì thế" - Tùng Anh nghẹn ngào - "Em cần có người khác thay anh yêu em. Thay anh chăm sóc em".
- Em không cần!
Tôi òa lên.
- Đừng cãi anh. Em trẻ con lắm!
- Nhưng em...
Anh ngắt lời tôi:
- Em còn chưa hiểu tính anh hả Nguyên?
Tôi cắn môi. Tôi hiểu anh chứ nhưng tôi không muốn chấp nhận sự thật rằng anh là con trai Bảo Bình, dứt khoát và mạnh mẽ. Một khi anh đã quyết định điều gì thì có trời mới thay đổi được. Tôi phải làm sao đây? Làm sao đây? Cố níu kéo, khóc nấc lên:
- Xin anh... đừng...
Anh lắc đầu.
- Nghe lời anh đi.
Tôi nghe trong giọng nói của anh, có cái gì cương quyết lắm! Bất lực, nước mắt tôi đẫm vai áo anh. Và chúng tôi rời xa nhau như thế. Tôi không hề trách Tùng Anh, cũng không đau khổ. Chia tay không phải hết yêu, anh vì tôi cơ mà. Chỉ là tôi rất nhớ anh, điều đó khiến tôi buồn.
***
Hôm anh bay, tôi không có mặt. Tôi sợ mình sẽ làm điều gì đó ngu ngốc hoặc là sẽ "đau thương đến chết" mất. Ai cũng nghĩ tôi sẽ khóc một trận kinh thiên động địa, vật vã quằn quại, lằng nhằng dai dẳng đến hàng tháng trời như những cuộc tình cũ. Nhưng không... tôi chẳng thế. Tôi bình thản đến kinh ngạc, dù héo hon, tàn tạ và trong lòng quay quắt. Căn bản, tôi vẫn thầm nuôi hy vọng.
Đứa bạn xin cho tôi làm phục vụ ở một quán café của giới nghệ sĩ Hà Nội để tôi có dịp học hỏi kinh nghiệm và phát huy khả năng nhưng cái chính là nó muốn tôi không còn thời gian để nhớ nhung hay nghĩ ngợi linh tinh về Tùng Anh nữa. Ngày đầu tiên nhận việc, tôi không khỏi bỡ ngỡ. Quán nhỏ nhưng khá đông khách, được trang trí chủ yếu bằng những bức tranh trừu tượng trên tông màu đỏ rực rỡ. Tất cả đối với tôi đều mới lạ.
Chị chủ quán tận tình hướng dẫn tôi cách pha chế, bưng bê, cẩn thận dặn dò cả cách thưa gửi với khách, quả là không hề thừa. Tôi chăm chú lắng nghe, nuốt trọn từng lời chị chủ quán nói. Bỗng, tiếng chiếc chuông gió treo ở cửa ra vào reo lên leng keng... Một chàng trai cao lêu nghêu đẩy cửa bước vào, ném phịch cái ba lô to tướng xuống ghế, ngồi quạt lấy quạt để. Như muốn chứng tỏ với chị chủ rằng mình rất được việc, tôi nhanh nhẹn bước ra chỗ cậu ấy, tay cầm menu , miệng cười tươi rói:
- Anh dùng gì ạ?
Cậu ấy ngước lên nhìn tôi, mắt mở to, ngơ ngác. Tôi giật mình, tưởng mặt dính cái gì hay... cúc áo tuột. Vẫn còn đang lúng túng, mặt đỏ bừng, chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chợt quay lại thấy chị chủ ôm bụng cười ngặt nghẽo, tôi lại càng đâm lo. Lát sau, chị ấy lại gần, vỗ vai tôi nói nhỏ:
- Đây là Nhật Minh, cũng là nhân viên quán mình, em ạ! Hai đứa làm quen đi.
Rồi chị quay sang cậu bạn kia, nháy mắt:
- Minh giúp đỡ bạn nhé, nhân viên mới.
Ấn tượng đầu tiên của tôi về Nhật Minh là cậu ấy rất đẹp. Da trắng, mũi cao, đôi mắt sáng màu nâu nhàn nhạt. Và tôi đã mất ít nhất hai phút để trở lại trạng thái bình thường khi nhìn vào đôi mắt ấy. Chỉ có điều, Minh không hề cười. Cậu ấy chỉ gật đầu chào tôi, rồi lặng lẽ vào phòng thay đồng phục và bắt đầu làm việc.
Vài ngày sau, tôi bắt đầu quen dần công việc và mọi người trong quán. Nhật Minh cũng cởi mở với tôi hơn. Cậu ấy đã chịu cười mỗi lúc tôi làm trò gì đó ngô ngố như là trong giờ ăn trưa, lôi mấy chị nhân viên khác ra rẽ ngôi giữa, buộc tóc hai bên rồi phồng má trợn mắt chụp ảnh. Có lẽ tôi bắt đầu thân với Minh từ hôm phát hiện cả hai đứa đều thích chụp ảnh. Bởi Minh là một nhiếp ảnh gia nghiệp dư và vì cậu ấy thuộc cung Xử Nữ nên quan niệm về thẩm mỹ luôn tuyệt đối, những bức ảnh cậu ấy chụp đều có góc rất đẹp và vô cùng nghệ thuật.
Dễ nhận thấy ở một chàng trai Xử Nữ là ngoại hình khá bắt mắt, khuôn mặt lạnh lùng cùng thái độ khó ưa. Nhưng... đừng để những gì cậu ấy thể hiện đánh lừa các giác quan của bạn. Ấy là do chưa chạm đúng "long mạch" mà thôi. Càng tiếp xúc nhiều, càng thấy rõ một điều: Xử Nữ cô đơn và nhạy cảm khủng khiếp. Điều cậu ta sợ nhất không phải thiếu ăn thiếu mặc, mà sợ nhất là không có ai nghe mình nói. Xử Nữ một khi đã tìm được người thấu hiểu tâm hồn họ thì việc mất đi người đó quả là nỗi đau cực lớn. Nhật Minh không nằm ngoài số đó.
Khi đã trở thành bạn, Minh thường xuyên rủ tôi cùng đi chụp ảnh với hội nhiếp ảnh của cậu ấy, chúng tôi khá ăn ý trong mọi vấn đề. Dần dà, khoảng cách giữa hai đứa tự nhiên thu hẹp rất nhiều. Tôi nhận thấy trong Minh một trái tim ấm nóng bị bao phủ bởi vẻ ngoài thờ ơ, dày đặc. Cứ nhìn cái cách cậu ấy tỉ mẩn tưới từng chậu hoa, nâng niu từng chiếc lá hay lễ phép đưa tiền cho bà cụ ăn xin bằng cả hai tay thì biết. Hoặc mỗi lúc qua đường, cậu ấy vòng sang bên phải, rồi nắm tay tôi dắt đi, nói:
- Bám chắc vào, nhanh lên.
Tôi nhìn Minh, phì cười:
- Hà Nội sao phải vội?
Nhưng hành động đó khiến tôi thấy cảm kích. Cậu ấy làm như tôi là con nhóc học vỡ lòng và nếu không để mắt thì sẽ lạc ngay trong biển người mênh mông vậy.
Ở quán, Minh được hầu hết khách hàng quý mến vì cung cách phục vụ tốt và khả năng thẩm thấu nghệ thuật cao. Đặc biệt, Minh rất thân thiết với ông Trung - một họa sĩ nổi tiếng đã có tuổi, cũng là vị khách quen thuộc của quán này. Khi cậu ấy giới thiệu với ông Trung rằng tôi là một cây bút trẻ, có lối viết khá lạ và độc, ông nhìn tôi một lượt, bỗng thốt lên:
- Con có đôi mắt... sắc xảo quá!
Có vẻ chẳng liên quan, song lại vô cùng sâu xa...
Chuyện gì đến rồi cũng phải đến. Sau một thời gian để "lửa gần rơm", y như rằng nó sẽ "bén". Là một đêm gió lạnh đầu đông. Ca tối kết thúc lúc 11h như thường lệ, tôi thay đồng phục rồi lục đục chuẩn bị về. Minh vẫn cần cù làm tài xế không công cho tôi từ đợt ấy. Cái lạnh khiến cõi lòng người ta càng thêm tê tái và Tùng Anh xuất hiện trong những câu chuyện của tôi và Minh ngày một nhiều hơn. Cho đến khi tôi kể cho Minh về ngày chia tay, với đôi mắt đầy cảm xúc như tất cả chỉ vừa diễn ra ngày hôm qua thôi. Bỗng dưng Minh dừng xe, cậu ấy quay lại tôi, bất ngờ hỏi:
- Tùng Anh nói Nguyên cần có người thay anh ấy chăm sóc cho Nguyên sao?
- Ừ...
Tôi tròn xoe mắt trước thái độ kỳ lạ của Minh.
- "Thế thì... việc đó..." - cậu ấy gãi đầu gãi tai - "Minh làm được..."
Điều này chẳng khiến tôi bất ngờ, tôi có phải con ngốc đâu mà không nhận ra tình cảm của cậu ấy từ lâu.
Rồi thì trời biết, đất biết, con bạn thân tôi biết, cả quán biết, đến khách vào quán cũng biết. Minh không ngại tuyên bố và thể hiện tình cảm với tôi ở chỗ đông người. Ban đầu, tôi phân vân lắm, thực sự chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ nhận lời ai khác kể từ khi Tùng Anh ra đi.
Con bạn thân thì cứ động viên:
- Mày đừng cố chấp như thế. Cuộc đời luôn có nhiều cơ hội, biết đâu mày đang bỏ qua cơ hội được yêu thương thực sự?
Tôi chả cần biết cơ hội gì, tôi chỉ thấy Minh rất tốt và kể cả không yêu thì trong lòng tôi, Minh cũng chiếm một vị trí khá lớn. Tôi đồng ý.
(Còn nữa...)