Tôi phải làm sao đây vì tôi không muốn bỏ cuộc, không muốn mất em.
Có lẽ ai trong đời cũng phải trải qua một lần yêu và không tránh khỏi có những lúc bạn không biết phải làm như thế nào nữa khi mà trái tim bạn đã dành trọn cho người bạn yêu rồi mà họ thì lại không. Tôi cũng vậy đó.
Tôi quen em thời gian cũng chưa lâu, mới chỉ hơn 1 năm thôi. Dù quen nhau và nói chuyện với nhau rất nhiều rồi nhưng chỉ qua điện thoại. Tôi là người thật thà và em cũng như vậy nên những ngày đầu chúng tôi nói chuyện rất hợp nhau. Hàng ngày luôn nhắn tin hỏi thăm tình hình của nhau, quan tâm đến nhau như là đã yêu nhau vậy nhưng lúc đó chỉ là tình bạn đơn thuần thôi. Tôi gặp em lần đầu, lần đầu tiên đó em cũng không gây cho tôi ấn tượng nhiều nhưng chẳng hiểu sao em như có một sức hút vô hình nào đó khiến tôi luôn nhớ đến em những ngày sau đó. Thời gian cứ thế trôi đi, những tin nhắn vẫn thường xuyên qua lại và tôi gặp em thêm vài lần nữa. Vì không có điều kiện gặp nhau thường xuyên nên chiếc điện thoại là cầu nối giữa chúng tôi.
Em năm nay cũng 26 tuổi rồi, em chưa từng yêu ai cả, em là một cô gái ngoan ngoãn, hiền lành. Tôi cũng khá "nhát gái" nên mỗi lần gặp nhauhai đứa chỉ dám nhìn trộm thôi. Dù ít gặp gỡ nhưng tôi biết em tin tưởng tôi là một người tốt và em cũng là một người con gái tuyệt vời.
Thế rồi tôi yêu em lúc nào không hay, lúc nào tôi cũng nhớ em. Vì ở xa nên tôi chẳng thể quan tâm đến em bằng những hành động của mình mà chỉ hàng ngày nhắn tin cho em hỏi han, quan tâm thôi. Rồi tôi ngỏ lời với em và cũng chỉ qua điện thoại. Có lẽ các bạn cho rằng ngỏ lời mà qua điện thoại thì không nhận lời là đúng rồi, nhưng tôi nghĩ cái quan trọng là tình cảm đó có chân thành hay không. Nhiều người tỏ tình lãng mạn lắm nhưng điều đó không có nghĩa tình cảm đó cũng chân thành, mà tôi nghĩ rằng người con gái cần một tình yêu chân thành hơn một lời tỏ tình lãng mạn. Nhưng em đã từ chối tình cảm của tôi, có lẽ lúc đó tôi nghĩ ngỏ lời qua điện thoại nên em từ chối. Tôi tự nhủ rằng có một ngày tôi sẽ đứng trước mặt em và nói điều đó.
Tôi phải làm sao đây vì tôi không muốn bỏ cuộc, không muốn mất em (Ảnh minh họa)
Hôm đó tôi buồn lắm nhưng tôi cũng nghĩ có lẽ tôi ngỏ lời vội vàng như thế nên em từ chối và tôi lại hi vọng vào một ngày mai tươi sáng hơn.
Từ hôm ấy tôi nhắn tin, hỏi thăm em trước, còn em chỉ trả lời mà chẳng bao giờ hỏi tôi cả, em cũng không nhắn trước cho tôi kể từ ngày ấy. Nhưng tôi nghĩ điều đó không quan trọng, tôi nhắn cho em và em trả lời cũng được. Rồi tôi ngỏ lời lần 2, 3 em vẫn từ chối, em nói em chỉ coi tôi là bạn, chỉ quý mến thôi.
Tôi không biết làm gì lúc đó nữa, buồn vô hạn. Em bảo hãy quên em đi nhưng tôi chẳng thể quên được. Tôi và em có gặp nhau nhiều đâu, nếu quên thì tôi đã quên từ lâu rồi. Lúc nào tôi cũng nhớ đến em, ngày nào cũng thế. Những khi nhắn tin em không nhắn lại, gọi điện em không nghe máy tôi thấy nóng ruột và lo lắng. Tôi lại gọi nhiều hơn, nhắn nhiều hơn. Tôi biết điều đó có thể làm phiền em nhưng tôi chẳng biết phải làm gì nữa, chỉ mong biết được tin tức của em, biết em bình yên mà thôi.
Rồi em nói em có tình cảm với người khác, em nhận lời người ta. Tôi sốc khi nghe tin đó nhưng tim tôi tin rằng em chưa nhận lời ai. Có thể vì em còn học hành dang dở, công việc của em cũng chưa ổn định, công việc của tôi cũng vậy nên em chưa dám nhận lời tôi. Tôi chỉ dám nghĩ vậy thôi, chỉ hi vọng những điều em nói chỉ là thử thách tình cảm của tôi hay vì một lí do nào đó em phải làm vậy. Tôi biết mình không thể quên em, tôi rất yêu em. Tôi phải làm sao đây vì tôi không muốn bỏ cuộc, không muốn mất em.
Nguồn: 24H