"Mối tình đầu như vết chân trên cát, bước thật nhẹ nhưng dấu vết thật sâu"
Nếu ai đã từng bị tổn thương thì chắc hẳn rằng, vết thương đó sẽ mãi không thể lành lại được. Và tôi cũng vậy, dù cho thời gian có trôi qua nhưng mọi thứ đối với tôi vẫn không thể thay đổi.
Tôi yêu anh, một mối tình thật lãng mạn và trong sáng. Chúng tôi đã có một quãng thời gian thật đẹp và hạnh phúc bên nhau. Hai đứa chúng tôi học cùng nhau từ thuở cấp ba, ngồi chung bàn và rất hay gây sự với nhau. Rồi thời gian trôi qua, chúng tôi bắt đầu yêu nhau từ lúc nào cũng không biết, chỉ biết rằng hai đứa luôn lo lắng cho nhau và sẽ cảm thấy buồn khi không được nói chuyện cùng nhau mỗi ngày...
Tôi nhớ như in những ngày tháng hai đứa đạp xe đi chơi, cùng nhau dạo phố, cùng chia sớt với nhau những niềm vui, nỗi buồn. Rồi có những hôm tôi ốm, anh tận tụy chạy đi mua thuốc, lo lắng, chăm sóc tôi từng li từng tí khiến tôi không thể nào quên được...
Thế nhưng, chẳng có điều gì gọi là vĩnh cửu vì cái gì bắt đầu rồi cũng sẽ có ngày kết thúc. Ngày xưa yêu nhau, tôi hạnh phúc bao nhiêu thì giờ đây, tôi lại đau khổ bấy nhiêu. Kể từ năm thứ 4 đại học, khoảng cách hai đứa ở xa nhau khiến anh đã phản bội tôi và đến bên người con gái khác. Tôi vẫn không hề biết được chuyện gì đã xảy ra, vẫn lo lắng, quan tâm đến anh rất nhiều… nhưng tôi cảm nhận được sự thay đổi đột ngột của anh, đó là anh không muốn tôi đến xóm trọ anh nữa.
Dù có cố gắng thế nào đi nữa, tôi cũng không thể nào đến bên người đàn ông khác (Ảnh minh họa)
Anh lạnh lùng đối xử với tôi như thế, rồi càng ngày, anh càng đẩy tôi xa cuộc đời anh... Cho đến một ngày, tôi bàng hoàng khi nhận ra tất cả sự thật đau lòng đó. Đấy là một buổi sáng sớm, khi anh và người ấy đang ở với nhau, cô ấy đã đọc được những tin nhắn yêu thương của tôi gửi cho anh… Rồi cô ấy đã lấy máy anh nhắn lại, bằng những lời lẽ xúc phạm, mỉa mai khiến trái tim tôi đau lắm…
Khi biết được người yêu phản bội, tôi dường như sụp đổ… nhưng tôi vẫn cố gắng làm mọi chuyện để không trở nên tồi tệ. Vậy là thời gian trôi qua, tình yêu gắn bó suốt 5 năm qua cũng nhạt nhòa dần… và rồi cũng đã kết thúc.
Tôi biết anh và người đó ở cùng xóm trọ, biết anh đưa người đó về quê ăn Tết và ở với nhau như vợ chồng… và tôi biết, trái tim tôi đớn đau hơn bao giờ hết khi người con trai tôi yêu thương nhất đã vĩnh viễn rời bỏ tôi.
Tôi đã cố quên, đã tự an ủi mình "sẽ không sao hết", đã cố gắng làm tất cả mọi thứ để quên đi hình bóng cũ… Nhưng đã mấy năm trôi qua, tôi vẫn không thể nào quên được hình ảnh anh.
Bây giờ tôi đã 26 tuổi, đã là một giảng viên đại học… nhưng tôi vẫn chưa thể tìm cho mình được một nửa yêu thương thực sự. Gia đình luôn giục tôi kết hôn, những chàng trai đến với tôi thì đều nhận xét tôi kiêu kỳ, không cởi mở… nhưng biết làm sao được khi tôi không có niềm tin vào đàn ông, vào tình yêu nữa?
Khi đã không còn niềm tin thì dù có cố gắng thế nào đi nữa, tôi cũng không thể nào đến bên người đàn ông khác, yêu thương người ấy như tôi đã từng yêu…
Nguồn: NuTe.Wap.Sh